Tử Đinh Hương - Lilac

Sunday, May 29, 2005

Hoa Tử Đinh Hương

The image “http://www.devonian.ualberta.ca/pwatch/syringa.gif” cannot be displayed, because it contains errors.


Thông điệp, ý nghĩa: Những xúc cảm đầu tiên trong tình yêu và Sự hồn nhiên của tuổi trẻ

Nghĩ về em, Tử Đinh Hương
Lung linh hoa tím trong vườn
Xua tay mở toang cửa sổ
Phòng tôi òa bát ngát hương.

Anna S.Stephens

Tử đinh hương là loài cây mọc thành bụi có khả năng chịu được giá rét hoặc điều kiện khắc nghiệt, nở ra những chùm hoa nhỏ màu tím nhạt hay màu trắng, có mùi thơm dễ chịu. Loài hoa này thuộc nhóm Syringa, trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là ống. Tử đinh hương đến từ vùng đất Ba Tư, nơi nó được gọi là "lilag". Lilac được đem vào châu Âu từ thế kỉ 16 và ngay sau đó đem đến Bắc Mĩ bởi những người hành hương.

Đối với nhiều người, Tử đinh hương là bông hoa của xui rủi và bệnh tật, có lẽ người ta liên tưởng tới màu tím u buồn của nó. Ngạn ngữ cổ có câu: "Cô gái nào cầm hoa Tử đinh hương sẽ không bao giờ được mang nhẫn cưới". Đã từng có tục lệ trao tặng một cành tử đinh hương cho người yêu như một cách nói tế nhị rằng mối quan hệ của hai người đã chấm dứt. Tục lệ này có lẽ xuất phát từ câu chuyện xa xưa về một nhà quý tộc người Anh, dụ dỗ một cô gái trẻ ngây thơ rồi sau đó ruồng bỏ nàng khiến nàng chết vì đau buồn. Những người bạn của nàng đã đặt một vòng hoa Tử đinh hương lên ngôi mộ, kì lạ thay chỉ trong một đêm vòng hoa đã hóa thành màu trắng và chẳng mấy chốc hoá thành một cây bụi lớn.

Nhiều người dân vùng thôn dã châu Âu thường kiêng kỵ đem hoa Tử đinh hương vào nhà, đặc biệt là đối với các hoa màu trắng vì họ cho là chúng liên hệ đến cái chết.

Tuy nhiên, ngày nay, hoa Tử đinh hương màu tím có ý nghĩa "xúc cảm đầu tiên của tình yêu" vì không có gì vui sướng hơn khi xuân về cùng với những bông hoa tử đinh hương xuất hiện. Những bó hoa thơm nở rộ, tử đinh hương tím khó lòng thoát khỏi sự chiêm ngưỡng ca tụng của các nhà thơ và những kẻ yêu nhau. Đối với họ, tử đinh hương tím là biểu hiện của những cảm xúc thú vị, choáng ngợp khi mối tình đầu bộc lộ một cách e lệ và thơ mộng.

Vì tử đinh hương trắng có hương thơm dịu ngọt và sâu lắng đến độ tinh khiết nhưng lại rất mau úa tàn nên nó trở thành biểu tượng của tuổi thanh xuân, lứa tuổi mà khoảng thời gian tươi đẹp và thú vị đó không có tiền bạc nào mua được cũng như không có quyền lực nào chi phối, thay đổi được.

Nguyễn Thanh Thuỷ
Nguyễn Bích Nhã - Châu Nhiên Khanh


Có phải là em, Tình Yêu tôi ơi!
Tử Đinh Hương của xuân về hoa tím
Như chú chim đôi nép mình im tiếng
Đợi chờ em với đôi cánh rã rời
Sẽ rất buồn nếu hoa tím tả tơi
Giữa hoang dại mùa thu, đông bão táp
Tôi sẽ hát cánh nhịp theo bài hát
Khi em nở tuyệt vời trong tháng năm

Robert Burns


Friday, May 20, 2005

Chuyện hoa Tử Đinh Hương


Syringa oblata



Chuyện xẩy ra vào thời mà muôn loài đều vô cùng sợ hãi rồng và phù thuỷ. Cứ chiều chiều, khi gió bắt đầu thổi ù ù vào các ống máng đầu hồi, tức là lúc có dấu hiệu rồng sai phái mụ phù thuỷ gieo tai hoạ xuống đầu một người nào đó. Rồng vốn đam mê công chúa. Nhưng rồng thì nhiều mà công chúa lại hiếm. Thế nhưng, loại quỷ này lại không tha cả đám đàn bà, con gái dân thường.

Một đêm nọ, gió xộc vào nhà bà Pécxia. Chuyện gì sẽ xẩy ra đây? rõ ràng là rồng đã đến quyến rũ bà mẹ có chín người con trai này. Song chẳng lẽ chín chàng trai cừ khôi kia lại không bảo vệ nổi mẹ?

Các chàng trai quy ước với nhau thế này: chỉ để một người ở nhà canh gác, còn tất cả phải đi làm việc. Các anh lớn thay nhaucầm gương bảo vệ mẹ. Tám ngày liền trôi qua không gặp chuyện gì trắc trở. Rồi đến lượt chàng út ở nhà.

Chàng đứng ở cổng, canh chừng các ống máng đầu hồi nhà đã lâu không thấy có điều gì khả nghi, nhưng khi chàng định vào nhà ăn trưa thì nghe có tiếng cười vui vẻ ở ngoài vườn. Chàng vội ghé mắt nhìn... chuyện gì thế kia. Chàng thấy một cô gái xinh đẹp, trên ngực cài bông hoa Anh Túc đỏ thắm. Nàng chào mời chàng: "Hãy lại đây với em! Chỉ có điều xin chàng hãy cất gươm đi đã, em không thích loại vũ khí này!" Chàng trai liền rời tay gươm. Lập tức cô gái ré lên, gỡ bông hoa Anh Túc trên ngực đưa cho chàng trai mời chàng thưởng thức hương thơm. Vốn bản tính trung thực, chàng trai vừa đưa bông hoa đỏ ối lên mũi thì lập tức thấy buồn ngủ quá rồi ngã lăn quay ra vườn. Chàng chỉ còn kịp nhận ra tiếng con rồng vừa gầm gào vừa lao đến cướp mẹ chàng bay lên cao. Còn cô gái xinh đẹp thì đã hoá thành mụ phù thuỷ nổi gió bay đi mất.

Chàng út thiếp đi một lát, lúc choàng tỉnh dậy chàng không biết nên làm gì và nên nói với các anh thế nào? Tốt nhất là nên đi tìm ngay hang rồng. Chàng dắt thanh gươm vào thắt lưng, bỏ vào túi ít lương khô rồi lên đường.

Chàng đi mãi, đi mãi, đến cuối ngày thì chàng gặp một cụ già có vẻ mệt mỏi đang ngồi bên đường, miệng lầm rầm cầu xin:

- Hãy thương người già, hỡi chàng trai, ta muốn xin chàng mẩu bánh mì!

- May mắn là con được gặp già - Chàng út đáp - Xin già hãy cho con biết, già có thấy con rồng mang mẹ con đi v ề hướng nào không?

Ông già cầm mẩu bánh mỳ, đoạn chỉ tay về hướng Nam. Chàng út rảo chân bước.

Chàng lại mải miết đi cho đến tận cuối ngày, và cũng thật lạ kỳ! - Chàng lại đến chỗ ông già đang ngồi. Ông già nói:
- Con ơi, con hãy đào hố và trồng cho ta một cây táo. Ta muốn ăn táo nhưng không còn sức trồng cây nữa.
Chàng út dùng gươm thoăn thoắt đào hố và trồng xuống đó một cái cây non. Rồi chàng xin chỉ đường cho chàng đi về hang rồng.

Ông già chỉ về hướng Bắc. Và chàng út lại cắm cúi đi cho đến cuối ngày. Thật lạ lùng quá, rốt cuộc chàng lại đến đúng chỗ ông già vẫn ngồi. Ông già khẩn khoản nhờ chàng hãy giết chết con rắn độc đang bò vào túp lều của ông, mà đêm đêm nó thường quấy rầy không cho ông chủ.

Chàng trai xông vào lều, dùng gươm chặt đứt đầu rắn. Chàng xin ông già đừng đánh lừa chàng nữa.

- Ta đã thử thách con ba lần về tính hào hiệp, lòng nhân hậu và thái độ dũng cảm. Con trai ạ, hãy đi về hướng Tây, chính hang rồng ở gần kề đó. Con sẽ phải chiến dấu sống mái với nó. Ta cho con một câu thâ chú, giúp con biến hoá theo ý muốn của con. Có điều này phải nhớ: con chỉ có thể biến hoá thành dạng khác được hai lần, lần thứ ba con phải trở lại làm người ngay. Nếu lần thứ ba con biến thành cái gì đó thì con sẽ vĩnh viễn phải chịu số phận như vậy.

Chàng trai nhập tâm câu thần chú và đi về hướng Tây. Chàng cứ đi mãi cho đến khi nhìn thấy một ngọn lửa xanh leo lét trong đêm.

Chàng bóp chặt thanh gươm trong tay và bước về phía ngọn lửa. Nhưng chàng bị sa xuống một bãi lầy. Chàng thấy một người đà bà lưng gù, trên vai vác một khúc gỗ nặng đi lại phía chàng. Ai thế kia? Phải chăng người đó là mẹ chàng?

Chàng trai lên tiếng gọi, song người đàn bà sợ hãi hét:

- Con ơi, con đến tìm mẹ ở đây mà làm gì! Không một ai sa chân vào cái đầm lầy này mà còn sống trở về! Thà chết một thân mẹ còn hơn là thấy con trở thành nô bộc cho Rồng!

- Không, mẹ ơi - chàng trai đáp - Vì con mà mẹ bị rồng cầm tù. Nghĩa vụ của con lúc này là cứu mẹ. Mẹ hãy ngồi lên khúc gỗ già, con sẽ đọc một câu thần chú, con sẽ biến thành dòng sông đưa mẹ thoát khỏi chốn này.

Hai mẹ con làm đúng những điều đã bàn.

Nhưng khi phát hiện ra nữ nô tỳ Pécxia bỏ trốn, Rồng liền đuổi theo. Dòng sông cứ chảy mãi cho tới khi cập vào một bãi cát mà ở đó nước đã cạn kiệt.

- Mẹ ơi, con sẽ biến thành con ngựa, mẹ hãy cưỡi lên lưng con và túm lấy bờm. Con sẽ đưa mẹ băng qua sa mạc cát này - chàng trai nói và biến ngay thành con tuấn mã khôn ngoan.

Ngựa tung bốn vó phi nước đại, Rồng đuổi theo sau, nhưng dọc đường ngựa lại gặp một cái hố vừa sâu vừa rộng chặn ngang.

- Con trai ơi, con phải trở lại làm người ngay và nấp dưới đáy hào này - Người mẹ van xin, song chàng út không chịu nghe.

- Mẹ có chín người con trai, nhưng chín người con chỉ có một mình mẹ - chàng trai đáp - Con sẽ biến thành khóm hoa rậm rạp chắn che, bảo vệ mẹ.

Chàng trai đọc câu thần chú, lập tức trên mặt hào mọc lên một bụi cây rậm có những bông hoa tím thơm ngát. Bà Pécxia vừa ẩn mình trong bụi cây thì đúng lúc con rồng phun lửa phì phì bay qua.

Đó chính là loài hoa Tử Đinh Hương. Hôm nay đây, loài hoa ấy đang làm đẹp cho biết bao mảnh vườn

Alleykat sưu tầm

Lilac garden of Tudinhhuong.com


Nguồn

The image “http://www.elegantbridalbouquets.com/lilac%20love%202.jpg” cannot be displayed, because it contains errors.



Hoa Lilac phiên âm ra tiếng Việt cho dể đọc là Lai Lác và người Việt mình thường gọi là Tử Đinh Hương. Loài hoa Lilac này thường nở vào đầu tháng năm (May). Hoa được nở theo từng chùm chùm nhỏ rât' là đẹp. Tuy nhiên, thời điểm hoa nhìn xấu nhất không phải là lúc hoa tàn mà chính là lúc hoa nở chưa có hết (nhìn y hêt. tổ ong vậy). Lilac có ba màu chính Hồng, Trắng, Tím. Ba mày này được tìm thấy rất dể trong vườn hoa Lilac. Sau này, nhờ sự tiếng bộ của kỷ thuật ghép và nhân giống. Các nhà chơi hoa (hay là các nhà nguyên cứu) đã cho ra những màu sắc và hình thể khác của Lilac. Thí dụ như về màu sắc, ngày nay đã có thêm được màu Xanh lợt, xanh đậm và màu kem, màu hồng nhạt, hồng tím nói chung là tùm lum màu. Còn về hình dạng thì Lilac sau này bị biến dạng rất là nhiều như là các cánh hoa thưa hơn, lá hoa nhỏ hơn để thích hợp với thời tiết lạnh (được trồng trong các vùng lạnh, North America).



The image “http://www.bluehillcountrygarden.com/Resources/04Spring188.jpg” cannot be displayed, because it contains errors.


Tử Đinh Hương màu hồng (Pink Lilac) được mọi người biết đến nhiều nhất . Hầu hết những lần bạn gặp hoa Lilac đầu tiên đều là màu hồng tại vì tỉ lệ màu hồng rất là cao, chiếm tới 70%. Màu hồng được chia ra rất nhiều loại hồng. Thí dụ như hồng hoa cà, hồng nhạt, hồng đậm, hồng bạt màu sương gió (có màu hông này hay không vậy cà?). N'oi chung là màu hồng nhìn nó mát con mắt hơn, nhìn nó có vẻ sang trọng hơn tất cả các màu khác.

Màu sắc của loại màu hồng rất dể lấy sự chú ý của bạn trong khu vườn bạn tham quan. Nhưng tiếc một cái là màu hồng này mùi hương của nó không có được mặn nồng cho lắm (không có thơm dai). Nên vì vậy những người bị dị ứng phấn hoa mà thích chơi hoa (chơi nổi mà) thường hay chọn loại Tử Đình Hương hồng này về để trong vườn.


The image “http://user.chollian.net/~apropos/flower/source/lilac.jpg” cannot be displayed, because it contains errors.


Tử Đinh Hương Tím. Chắc bà con cũng đã từng nghe nhiều về màu tím này trong thi ca Việt Nam mình. Nhưng mấy cái đó toàn viết về hoa Sim Tím, Bằng Lăng Tím, Phượng Tím, Ti Gôn Tím, Lục Bình Tím, Cà Tím (cái bài Cà Tím là do tui viết đó bà con) v.v. Trong nền âm nhạc có bài: Đồi Tím Hoa Sim, Lục Bình Tím, Hoa Bằng Lăng Tím, Hoa Bằng Lăng Tím... và con rất nhiều nữa. Còn về bên văn chương thì thôi, đếm cả hôm nay qua hôm mai cũng không hết. Cái màu này nhuộm tím luôn cả thi đàn văn chương mà. Hể cô nào muh có tính lãng mạn một tí thì rồi đó, bắt đầu ca bài "Em yêu màu tím, chung tình dạ sắt son...". Người yêu màu tím của hoa Tử Đinh Hương nữa thì rất rất rất là lãng mạn. Màu tím của hoa này làm lòng người rất dễ rung động trươc' sự buồn bã của nó. Nhìn vào màu tím này, một con người dễ rung cảm sẽ đưa tay vào túi quần mình, móc ra một c'ai khăn mùi xoa lau nước mắt.


White Lilac


Tử Đinh Hương trắng. Sau khi bạn ra đi trong đau khổ và uất ức, Trung Tâm Mai Táng Sống Với Đời (có mở chi nhánh dưới ấm phủ) sẽ gởi đến cho bạn một chùm hoa màu tuyết trắng tên Tử Đinh Hương để tỏ lòng thương nhớ và tiếc cho một người con trai ra đi khi nợ bia rượu chưa trả xong. Nói chứ tui nói bậy nãy giờ mong bà con thông cảm hen.












The image “http://www.paghat.com/images/lilac_blue_ap.jpg” cannot be displayed, because it contains errors.


Tử Đinh Hương xanh. Loại màu xanh này qúy hiếm lắm, với lại nó khó trồng hơn mấy loại khác nhiều lắm.

The image “http://www.floraexotica.ca/images/Primrose-Yellow-Lilac-Flowe.jpg” cannot be displayed, because it contains errors.

Tử Đinh Hương vàng

Bách kết hoa

Copyleft 2004. nhóm huê diệp chi™®, "Bách Thảo Trong Thi Ca".


© image from Huajie LIU
Center for Science Communication - Peking University

Vịnh Bạch Đinh Hương Hoa
Trần Chí Ngôn

kỷ thụ dao hoa tiểu viện đông, phân minh tố nữ bàng liêm long.
lãnh thùy xuyến xuyến linh lung tuyết, hương tống ti ti lộc túc phong.
ổn xưng khinh liêm quân phấn hậu, tế thiêm bạc cái tẩy trang trung.
tối liên thiên kết triêu lai sách, thập nhị lan can ngọc nhất tùng.


Tên Việt: tử đinh hương
Tên Hoa: tử đinh hương, đinh hương hoa, bách kết hoa
Tên Anh: lilac
Tên Pháp: lilas
Tên khoa học: Syringa oblata Lindl.
Họ: Oleaceae
--
*(bạch đinh hương) Syringa oblata var. affinis Lingelsh. ** cây đinh hương (đinh hương thụ) Syzygium aromaticum (L.) Merr. Perry (Eugenia caryophyllata Thunb.)



Art Gallery: Lilac



"White Lilac"
- Charlene Olson




"Lilac Time I"
- Alix Stefan




"Potala Temple and lilac tree."




"Lilac blossoming near a fence."

Lilac in different languages

Definition: Lilac

Lilac

Adjective

1. Of a pale purple color.

Noun

1. Any of various plants of the genus Syringa having large panicles of usually fragrant flowers.

Source: WordNet 1.7.1 Copyright © 2001 by Princeton University. All rights reserved.


Specialty Definition: Lilac

(From Wikipedia, the free Encyclopedia)

The Lilacs are a group of shrubs, of the genus Syringa, in the family Oleaceae. They range in size from small shrubs to small trees. They are often grown for the panicles of white, pale pink or more generally purple flowers. The flowers grow in large clusters, and have a strong and fragrant scent.

A pale purple colour is generally known as 'lilac' after the flower.


Detail of a single flower head
Larger version

Purple lilac: Syringa vulgaris


Larger lilac cultivar image


Cordate leaves of Syringa vulgaris

Source: adapted by the editor from Wikipedia, the free encyclopedia under a copyleft GNU Free Documentation License (GFDL) from the article "Lilac."


Modern Translation: Lilac

Language Translations for "lilac"; alternative meanings/domain in parentheses.

Albanian

lilak, ngjyrë jargavani, jargavan. (various references)

Arabic

‏لون أرجواني فاتح, ‏الليلك زهرة عطرة, ‏أرجواني (amaranthine, amethystine, fuchsia, magenta, purple). (various references)

Bulgarian

светловиолетов, люляков, люляк (seringa, syringa). (various references)

Chinese

紫丁香 , 丁香 (Clove). (various references)

Cornish

laylok. (various references)

Czech

šeřík (syringa). (various references)

Danish

syren. (various references)

Dutch

sering. (various references)

Esperanto

lilako, siringo. (various references)

Farsi

یاس شیروانی , یاس بنفش . (various references)

Finnish

sireeni (siren), sinipunainen (violet). (various references)

French

lilas (Lila, lilacs). (various references)

Frisian

nageltsjebeam. (various references)

German

Flieder (elder). (various references)

Greek

πασχαλιά βοτανική, πασχαλιά (wisteria). (various references)

Hebrew

לילך (syringa). (various references)

Hungarian

orgona (organ). (various references)

Italian

lillà, lilla (purple), sambuco (elder), color lilla. (various references)

Japanese Kanji

ライフル銃 (Leipzig, librarian, library, life-work, lime, limelight, live, live house, live recording, live show, rhyme, ribosome, rifle), ライラック色 (line, line dance, line drive, line editor, line network, line off, line printer, line up, line-feed, lineup, revue dance performed in a line, rhinestone). (various references)

Japanese Katakana

ライラックいろ, ライラック . (various references)

Korean

라일락. (various references)

Manx

laylac. (various references)

Norwegian

syrin. (various references)

Pig Latin

ilaclay.(various references)

Polish

lilak, bez (without). (various references)

Portuguese

lilás. (various references)

Romanian

liliachiu (mauve), liliac (bat, flitter-mouse), violaceu (violaceous), iorgovan. (various references)

Russian

сирень сиреневый, сирень, сиреневый. (various references)

Sepedi

perese. (various references)

Serbo-Croatian

lila boja, lila, jorgovan (syringa), boje jorgovana. (various references)

Spanish

lila (purple). (various references)

Swedish

syren (syringa), lila. (various references)

Thai

ที่มีสีม่วงอ่อน (lavender). (various references)

Turkish

leylak rengi (mauve), leylak (syringa), eflâtun (Amaranth, lavender, Plato). (various references)

Ukrainian

бузковий, бузок (syringa). (various references)

Vietnamese

có màu hoa tử đinh hương, có màu hoa cà. (various references)




Lilac in 3 colours






Khóm hoa Tử Đinh Hương


Truyện ngắn của Alexander Kuprin (Nga)

Nicolai Evgrafuvitr Almazov sốt ruột đợi vợ mở cửa; và không cởi áo bành tô, vẫn đội mũ, anh đi thẳng vào phòng làm việc của mình. Vợ anh, chỉ vừa mới nhìn thấy vẻ mặt cau có với cặp lông mày nhíu lại gần nhau và vành môi dưới cắn chặt một cách giận dữ của chồng, lập tức hiểu rằng đã xảy ra một chuyện gì đó rất rủi ro... Nàng im lặng đi theo chồng. Vào đến phòng, Almazov đứng yên chừng một phút, mắt nhìn trân trân vào một điểm nào đó ở trong góc. Rồi anh buông tay, thả chiếc cặp rơi xuống sàn mở tung ra, buông mình ngồi phịch lên chiếc ghế, giận dữ đan những ngón tay vào nhau bẻ kêu răng rắc…

Almazov là sĩ quan trẻ nhà nghèo, đang theo học ở Học viện Bộ Tổng tham mưu, và bây giờ mới từ trường về. Hôm nay anh phải đem trình giáo sư bài tập thực hành cuối cùng nhưng đồng thời cũng là khó nhất - một bản vẽ địa hình khu vực.

Cho đến tận bây giờ các môn thi đều trôi qua trót lọt, và chỉ có Chúa trời với vợ của Almazov mới biết được điều đó đòi hỏi những công sức khốn khổ như thế nào... Bắt đầu từ việc ngay cả kỳ thi tuyển vào Học viện cũng tưởng như không thể nào vượt qua nổi. Hai năm liền Almazov đường hoàng trượt vỏ chuối, và chỉ đến năm thứ ba bằng lao động kiên trì, anh mới vượt được các trở ngại trên đường đi. Nếu không có vợ, chắc anh không đủ can đảm, nhiệt tình và đã khoát tay bỏ mặc tất cả. Những Verotrca không cho phép chồng giảm sút tinh thần và luôn tìm cách làm cho anh được sảng khoái, tin tưởng... nàng đã học cách đón nhận những thất bại mới của chồng bằng bộ mặt trong sáng, gần như vui vẻ. Nàng từ chối bản thân tất cả mọi nhu cầu cần thiết để dành cho chồng những tiện nghi, mặc dù khiêm tốn nhưng rất quan trọng với một người lao động trí óc. Nàng còn tuỳ theo sự cần thiết, là người chép lại, người vẽ kỹ thuật, người đọc hộ, người kiểm tra và đồng thời là cuốn sổ ghi chép, tra cứu của anh.

Năm phút im lặng nặng nề trôi qua, trong phòng chỉ nghe tiếng đồng hồ treo tường khập khiễng kêu buồn bã và tẻ ngắt theo một điệu đã trở nên quá quen thuộc: một - hai, ba - ba: hai tiếng đầu trong tròn, tiếng thứ ba rè. Almazov ngồi, vẫn không cởi mũ áo, người cúi nghiêng về một bên.

Còn Vera đứng cách anh hai bước, cũng im lặng, khuôn mặt xinh đẹp hằn rõ vẻ đau khổ căng thẳng. Cuối cùng, nàng lên tiếng trước, với một sự thận trọng như thường thấy ở phụ nữ khi họ nói bên giường người thân đang ốm nặng:

- Kolya, việc của anh thế nào? Tồi lệ lắm à?

Anh chỉ nhún mạnh vai và không trả lời.

- Kolya, bản vẽ của anh bị loại à? Anh nói đi, có thế nào để chúng ta cùng bàn chứ.

Almazov quay nhanh về phía vợ và bắt đầu nói một cách cáu kỉnh và nóng nảy, với cái giọng người ta thường dùng để trút nỗi ấm ức dồn nén đã lâu trong lòng:

- Ừ đấy ừ đấy, người ta đã loại bỏ nó đi, nếu như em muốn biết đến thế! Chẳng lẽ em không thấy sao? Hỏng bét mẹ nó cả rồi?... Cả cái đống giấy lộn này - anh cáu kỉnh lấy chân đá vào chiếc cặp đựng bản vẽ - cả cái đống giấy lộn này đem mà vứt vào bếp cho rảnh mắt! Đấy, Học viện đấy! Sau một tháng nữa lại trở về trung đoàn, còn nhục nhã, tai tiếng nữa chứ! Và tất cả chỉ là cái vết bẩn đáng nguyền rủa ấy… Mẹ kiếp!…

- Vết bẩn nào, anh Kolya? Em không hiểu gì cả.

Nàng ngồi xuống tay vịn của chiếc ghế bành và vòng tay ôm lấy cổ chồng. Anh không cưỡng lại, nhưng vẫn tiếp tục ngồi nhìn vào góc nhà với vẻ mặt cau có.

- Vết bẩn nào, Kolya? - Nàng dịu dàng hỏi lại.

- Hừ, thì một vết bẩn bình thường, mực xanh. Em biết đấy, hôm qua anh thức đến tận ba giờ, cần phải làm cho xong. Bản vẽ được kẻ trang trí rất đẹp, điều đó ai cũng công nhận. Nhưng anh thức khuya quá, mệt, tay bắt đầu run, và làm vương ra một giọt mực... Vết mực lại quá đậm mới ác chứ... Anh bèn tẩy đi, nhưng chỉ làm cho nó loang thêm ra. Ngồi nghĩ, nghĩ mãi, không biết làm thế nào đây, cuối cùng anh quyết định vẽ lên đấy một khóm cây... Rất đẹp đến nỗi không thể nào biết được đó vốn là một vết mực dây ra. Hôm nay mang đến cho giáo sư. "à, thế, thế. Còn cái bụi cây này, thưa ngài thượng úy, ở đâu ra thế?" đáng lẽ anh nên kể thật với giáo sư. Có thể ông ta cũng chỉ cười rồi cho qua... Nhưng không, không cười đâu - ông ta là một người Đức, rất cẩn thận, giáo điều. Anh bèn nói với ông ta: "ở đấy quả có một bụi cây thật ạ". ông ta nói: "Không đâu, chỗ này tôi biết rõ như năm ngón tay mình, và ở đây không thể có bụi cây nào cả". Lời qua tiếng lại, cuối cùng thành chuyện rầy rà. Mà lúc đó lại còn có mặt nhiều sĩ quan khác nữa. "Nếu như anh cứ khăng khăng rằng ở cái đèo này có một bụi cây, thì ngày mai mời anh cùng tôi đi ngựa đến đấy xem... Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy rằng, hoặc là làm việc cẩu thả, hoặc là vẽ lại từ bản đồ tỷ lệ ba verxta..."

- Tại sao ông ta lại khẳng định một cách chắc chắn rằng ở đó không có bụi cây?

- Ôi lạy Chúa, lại còn tại sao? Em cứ hỏi những câu như trẻ con. Vì rằng đã hơn hai mươi năm nay ông ta biết cái khu vực này còn rõ hơn phòng ngủ của mình. Một tay giáo điều bậc nhất trên thế giới này? Lại còn là người Đức nữa chứ... Thế cho nên cuối cùng hoá ra anh là người nói dối, rồi lại còn cãi bừa... Ngoài ra... Trong lúc nói, anh luôn tay túm những que diêm cháy dở trong chiếc gạt tàn nằm trước mặt và bẻ nát chúng ra thành từng mẩu nhỏ, và khi nói xong, lại giận dữ ném chúng xuống sàn nhà. Có vẻ như con người khoẻ mạnh này sắp oà lên khóc.

Hai vợ chồng ngồi rất lâu với những suy tính lo âu nặng nề, không ai nói một lời nào. Nhưng Verotrca bỗng đột ngột rời ghế ngồi, đứng thẳng dậy.

- Này, anh Kolya, chúng ta cần phải đi ngay bây giờ! Mặc áo vào, nhanh lên!

Nicolai Evgrafovitr co rúm người lại như đang bị một cơn đau không chịu nổi.

- Ôi Vera, đừng nói ngớ ngẩn! Chẳng lẽ em nghĩ rằng anh sẽ đến thanh minh và xin lỗi sao? Điều đó có nghĩa là tự ký vào bản án kỷ luật cho chính mình! Thôi, xin em đừng làm những điều ngu ngốc nữa.

- Không, không ngu ngốc đâu - Vera dậm chân phản đối - Không ai bắt anh phải xin lỗi cả. Mà nếu là, nếu ở chỗ đó không có cái bụi cây đáng nguyền rủa kia thì ta phải trồng nó vào ngay.

- Trồng? Bụi cây ấy ư?… Nicolai Evgrafovitr trợn tròn mắt.

- Vâng, trồng vào. Nếu như anh đã lỡ nói không đúng, thì ta cần phải tìm cách chữa lại. Anh chuẩn bị đi, đưa cho em cái mũ... áo ngoài... không có ở đấy đâu, xem trong tủ kia... cái ô nữa!

Trong khi Almazov, vẫn cố tình tìm cách phản đối nhưng không được, đang tìm mũ và áo ngoài cho vợ, Vera kéo các ngăn bàn và ngăn tủ ra, lấy hộp, giỏ treo xuống, lục tung và vứt chúng lăn lóc trên sàn nhà.

- Vòng khuyên... cái này không đáng giá:.. Họ sẽ trả chẳng được bao nhiêu... Còn chiếc nhẫn mặt ngọc này đắt hơn... Rồi sau nhất định phải chuộc lại... Nếu mất đi thì tiếc lắm. Vòng đeo tay... cũng chẳng được nhiều... Hơi cũ và bị méo... Hộp thuốc lá bằng bạc của anh đâu, Kolya?

Sau năm phút, tất cả những đồ trang sức quý giá đã được bỏ vào túi xách nhỏ. Vera, sau khi mặc xong quần áo, một lần nữa nhìn quanh căn buồng xem còn quên gì không.

- Ta đi thôi - Cuối cùng nàng cương quyết nói.

- Nhưng chúng ta đi đâu bây giờ? - Almazov cố tìm cách phản đối - Trời sắp tối rồi, đến chỗ đó phải gần mười verxta.

- Đừng nói lôi thôi nữa, nào đi!

Trước hết hai vợ chồng Almazov ghé vào hiệu cầm đồ. Người định giá của hiệu, có lẽ từ lâu đã quen những cảnh bất hạnh hàng ngày của người đời, nên không chút động lòng. Vẻ thành thạo và kỹ lưỡng, ông ta xem xét các vật mang đến lâu đến nỗi Vera đã bắt đầu nổi cáu Nàng đặc biệt tự ái là sau khi dùng axit để thử và đặt lên bàn cân chiếc nhẫn ngọc, ông ta định giá ba rúp.

- Nhưng đây là ngọc thật kia mà - Vera phẫn nộ - Nó giá ba mươi bẩy rúp, mà đấy cũng là chưa gặp dịp.

Ông già định giá với vẻ hững hờ mệt mỏi nhắm mắt lại nói:

- Chúng tôi không cần biết cái đó, thưa bà. Chúng tôi không nhận các loại ngọc, đá - ông ta vừa nói vừa ném vật khác lên bàn cân - chúng tôi chỉ định giá kim loại thôi ạ.

Nhưng bù lại chiếc vòng đeo tay cũ và méo, hoàn toàn bất ngờ đối với Vera, lại được giá rất đắt. Tổng cộng được gần hai mươi ba rúp. Số tiền đó đã quá đủ cho họ.

Khi hai vợ chồng Almazov đến gặp người phụ trách trồng vườn, đêm trắng Petersburg đã trải khắp bầu trời và mặt đất một màu xanh sữa. Ông già trồng vườn, một người Séc nhỏ bé, đeo kính gọng vàng, vừa mới bắt đầu ngồi xuống bàn ăn tối cùng gia đình. Ông ta rất ngạc nhiên và không hài lòng với sự xuất hiện của hai người khách muộn màng cùng lời đề nghị khác thường của họ. Có lẽ ông ta cho ở đây có một sự bịp bợm nào đó nên trả lời những lời cầu xin của Vera một cách rất khô khan.

- Xin lỗi bà. Nhưng tôi không thể phái công nhân đi đến một chỗ xa như thế vào ban đêm được. Nếu như sáng mai bà cần, tôi xin sẵn sàng hầu giúp.

Đến nước đó thì chỉ còn lại một cách duy nhất: kể cho ông già trồng vườn nghe tỉ mỉ toàn bộ câu chuyện về vết bẩn đáng nguyền rủa kia. Và Vera đã làm như vậy. Lúc đầu ông già trồng vườn nghe với thái độ nghi hoặc, hầu như là thù địch, nhưng khi nghe Vera kể đến đoạn nàng nảy ra ý định trồng một bụi cây, ông già tỏ ra chăm chú hơn và mấy lần mỉm cười một cách thông cảm.

- Hừ, nếu vậy thì còn biết làm sao được - khi nghe Vera kể xong, ông già trồng vườn đồng ý, nói: - Thế ông bà cần trồng loại cây gì?

Nhưng tất cả các loại cây có trong vườn đều không thật thích hợp; cuối cùng, muốn hay không muốn, họ đành phải chọn bụi hoa tử đinh hương.

Mặc dù Almazov ra sức thuyết phục vợ về nhà trước, Vera vẫn nhất quyết đi theo chồng ra ngoại ô thành phố, và trong suốt thời gian các công nhân trồng cây, nàng cứ xăng xái làm phiền mọi người. Cuối cùng, chỉ sau khi tin chắc lớp đất xung quanh gốc cây mới trồng hoàn toàn không khác gì bãi cỏ bao phủ cả ngọn đèo, nàng mới đồng ý về nhà.

Ngày hôm sau, Vera không thể nào ngồi yên ở nhà được, nàng đi ra tận ngoài đường để đón chồng. Ngay từ đằng xa, chỉ qua bước đi linh lợi và hơi nhún nhảy của anh, nàng đã biết câu chuyện với khóm hoa tử đinh hương đã kết thúc tốt đẹp. Quả nhiên, Almazov người bám đầy bụi và đi không vững vì đói và mệt, nhưng vẻ mặt rạng lên niềm vui chiến thắng.

- Tốt lắm! Rất tuyệt! - Còn cách xa mười bước, nhìn vẻ mặt lo lắng của vợ, anh đã hét to - Em biết không, anh cùng với giáo sư đi đến bên khóm cây tử đinh hương đó. Ông ta nhìn, nhìn mãi, thậm chí ngắt cả lá cho vào miệng nhai thử. "Cây này là cây gì?" - ông ta hỏi.

Anh đáp: "Tôi không biết ạ, thưa Giáo sư" - "Hình như là Bạch Dương phải không?" - ông ta nói. Anh đáp: "Có lẽ là Bạch Dương ạ, thưa giáo sư". Lúc đó ông ta quay lại phía anh và thậm chí còn chìa tay ra: "Xin lỗi anh, thượng úy. Có lẽ tôi bắt đầu già rồi, một khi đã quên những bụi cây này". Ông ta là một giáo sư rất tốt, thông minh lắm. Quả thực lúc đó anh thấy thương là đã đánh lừa ông ta. Một trong những giáo sư tốt nhất chỗ bọn anh đấy. Kiến thức phải nói là khủng khiếp. Và khả năng đánh giá địa hình nhanh nhạy, chính xác đến mức phải ngạc nhiên.

Nhưng đối với Vera, những điều anh kể còn là quá ít. Nàng mấy lần bắt chồng kể đi kể lại tỉ mỉ toàn bộ cuộc nóái chuyện của anh với giáo sư. Nàng quan tâm hỏi kỹ lưỡng từng chi tiết nhỏ nhặt nhất: nét mặt giáo sư như thế nào, giọng nói ông ta ra sao khi than thở về tuổi già của mình, và bản thân Kolya cảm thấy gì lúc đó

Rồi họ đưa nhau về nhà, làm như trên đường phố ngoài hai người ra không còn có ai khác: khoác tay nhau vừa đi vừa cười không ngớt. Những người qua đường ngạc nhiên dừng lại nhìn theo cặp nam nữ kỳ lạ này.

Nicolai Evgrafovitr chưa bao giờ ăn ngon miệng như trưa hôm đó...

Sau bữa ăn, khi Vera mang một cốc nước trà vào phòng làm việc cho anh, hai vợ chồng nhìn nhau phá ra cười.

- Anh... anh cười gì? - Vera hỏi.

- Thế... em cười gì?

- Không, anh nói trước, rồi em mới nói.

- Không có gì cả, chỉ vớ vẩn thôi. Anh nhớ lại câu chuyện khóm hoa tử đinh hương mà.

- Thế còn em?

- Em cũng chỉ vớ vẩn thôi, cũng nhớ lại chuyện khóm hoa tử đinh hương. Em muốn nói rằng từ nay, tử đinh hương sẽ mãi mãi là loại hoa em yêu thích nhất.

Đoàn Tử Huyến (dịch)